Dương Thần nhướng mắt nói:
- Vậy cũng được, cậu là lão đại của phòng ngủ này, cậu dẫn đầu đi xin, tôi đều đồng ý.
Mấy người kia cũng đều vây quanh, nhao nhao bày tỏ họ đều đồng ý đổi phòng.
Tôi nói ra câu này, không nghĩ tới hiệu quả lớn như vậy, xem ra những người này thật là cũng bị sợ vỡ mật, bất quá tôi vừa cười một tiếng, nói với bọn họ:
- Thật ra thì ý kiến của tôi là, các người ai cũng không thể đổi phòng, không những không thể đổi, còn phải tiếp tục ở lại nơi này, ở như không có chuyện gì xảy ra, chuyện gì cũng chưa có phát sinh, ngàn vạn lần không nên lộ ra.
Lúc này bọn họ đều sững sốt, tên lão đại kia quan sát tôi từ trên xuống dưới mấy lần, nói:
- Cậu ở phòng ngủ A Long, tên Hàn Thanh Thiên đúng không? Tôi biết cậu, A Long cũng nói qua với tôi, cậu xem ra có chút bản lãnh, nhưng mà mới vừa rồi cậu nói những lời này tôi không hiểu, có thể hay không nói cho người anh em này biết thêm?
Tôi lần nữa nhìn bọn họ một chút, hắng giọng một cái, quay đầu tỏ ý Thiệu Bồi Nhất trong chừng bên ngoài, chớ tai vách mạch rừng, sau đó mới cố làm thần bí hạ thấp giọng, nói với mọi người:
- Trong phòng này, trừ các người ra, cũng chính là mấy người bọn tôi, đều không phải người ngoài, tôi có thể nói thẳng. Thật ra thì chuyện này, đã rõ ràng chính là phòng ngủ các người có vấn đề, hơn nữa vấn đề kia nằm ở chỗ trên vách tường bên giường của Tiểu Diệp, cho nên, coi như anh ta dời đi, vấn đề vách tường kia không được giải quyết, thứ kia liền có thể sẽ chuyển tới bất kỳ giường nào trong các người.
Tôi cố ý dọa bọn họ một chút, nhìn bọn họ từng cái mặt đều xanh méc, lúc này mới nói tiếp:
- Các người năm người, chính là huyết khí phương cương, dương khí thịnh vượng, cho nên có thể trấn áp. Nhưng mà nếu như tập thể các người đều dọn đi, căn phòng ngủ này khẳng định trong thời gian ngắn không ai dám tới, nói như vậy, nơi này âm khí liền càng ngày sẽ càng nặng, cái vật kia từ từ thành khí hậu, e rằng không được bao lâu, liền sẽ ở trong căn nhà này bắt đầu nháo đằng, đến lúc đó liền không chỉ là gian phòng ngủ này có vấn đề, sợ rằng cả căn nhà đều xảy ra chuyện.
Lúc này tất cả mọi người đều sợ, trên mặt tên lão đại kia trong nháy mắt liền đổ mồ hôi, thanh âm cũng có chút run rẩy, nói với tôi:
- Vậy ý cậu chính là nói, để cho mấy người chúng tôi tiếp tục trấn áp cái đó, cái đó...
Tôi gật đầu nói:
- Không sai, các người phải lưu lại trấn áp cái vật kia, đây là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác, các người không thể đi, bởi vì thứ kia nói không chừng đã sớm nhắm vào các người, chỉ cần họa căn chưa diệt trừ, sớm muộn sẽ tìm được từng người các ngươi.
Lời nói này của tôi âm u kinh khủng, lão đại đặt mông ngồi ở trên giường, không nhịn được lau mồ hôi, những người khác sợ đến mặt như màu đất, lộ rõ từng người.
Dương Thần ở bên cạnh nói:
- Không sai, Hàn Thanh Thiên nói đúng, chúng ta phải lưu lại trấn áp cái thứ kia, sau đó nghĩ biện pháp đem chuyện này giải quyết hoàn toàn, mới là đúng lý, nếu không chúng ta coi như chạy, ngược lại mang đến cho tất cả mọi người tai họa ngầm.
Tôi nhìn Dương Thần một chút, trong lòng âm thầm tán thưởng, người này nhìn bình thường không có gì lạ, nhận thức không tệ, người cũng thật nói nghĩa khí, mạnh hơn trăm lần so với những người khác.
Trên mặt Lão đại kia u ám bất định, nói:
- Vậy cậu nói, chúng tôi phải làm sao.
Không đợi tôi nói, Dương Thần bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Tôi cảm thấy, hẳn nên lập tức bào tường, nhìn một chút trong tường có cái huyền hư gì.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta một cái, không nghĩ tới anh ta lại có suy nghĩ giống tôi như vậy, cũng là bào tường, vì vậy tôi gật đầu nói:
- Không sai, chủ ý của tôi cũng là bào tường, bình thường mà nói, dưới tình huống này, trong mặt vách tường kia nhất định là có vấn đề, chỉ cần đào nó lên, nhìn một cái liền biết.
Lão đại kia nghe lời này sững sốt một chút, suy tư một chút nói:
- Chuyện này không thể làm, chúng ta chỉ cần bào tường một chút, động tĩnh lớn như vậy, coi như trường học không biết, nhân viên quản lý không nghe được, những người khác ngủ các phòng bên cạnh cũng có thể nghe a.
Nghe lời này của anh ta, tôi không khỏi sững sốt một chút, thật đúng là như vậy, tôi chỉ muốn bào tường, nhưng quên chuyện này, bào tường cho dù cẩn thận như thế nào đi nữa cũng có động tĩnh a, đến lúc đó khẳng định không gạt được, lần này phải làm thế nào đây?
Tôi đang không biết làm như thế nào cho phải, không nghĩ tới Dương Thần bỗng nhiên thần bí cười một tiếng, hướng chúng tôi nói:
- Chuyện này có thể giao cho tôi, không phải là bào tường sao, tôi có biện pháp, bảo đảm sẽ không quấy rối đến người khác...
Lúc này lại không có người nói ra điều gì phản bác, mới vừa rồi còn ngạo mạn hò hét lão đại, lúc này trơ mắt nhìn Dương Thần, chờ anh ta nghĩ kế, Dương Thần nhìn tôi một cái, tôi cười cười với anh ta, tỏ ý anh ta tùy ý an bài, vì vậy Dương Thần mới kéo qua mấy người kia, đứng lên nhỏ giọng lẩm bẩm...
Chúng tôi ở chỗ này nháo đằng nửa ngày, nhưng mà Diệp Tường Phi mặt vẫn như một tên ngốc, so với thời điểm chúng tôi mới vừa vào phòng nhìn càng không bình thường hơn, A Long nói với tôi, lúc mới vừa trên đường trở về còn vô cùng tốt, vào phòng không bao lâu, lại liền như vậy, thật ra thì mọi người cũng là không có biện pháp, anh ta thật sự là quá dọa người.
Tôi nhìn Diệp Tường Phi một chút, lại nhìn mặt vách tường kia một chút, đột nhiên cảm giác được, có một số việc, hẳn để cho chính anh ta nói ra, tốt hơn là chúng tôi ở nơi này đoán mò.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo